mắc cú lừa ngoạn mục trấn áp cả tình lẫn đời
         
 
Tôi đã mắc cú lừa ngoạn mục trấn áp cả tình lẫn đời!  www.cand.com.vn/vi-VN/cstc/2011/3/146539.cand
14:17:11 25/03/2011, cập nhật cách đây 30 phút
Một cô gái vốn là tiểu thư vùng quê núi, vì ngây thơ cả tin đã đem lòng yêu một chàng trai bảnh bao có học miền xuôi. Tiếc thay, chàng bảnh trai đó lại là một gã lừa siêu đẳng. Gã đã tự đắp điếm bộ mặt, học thức và gia cảnh dễ mến để lấy lòng đại gia đình cô gái. Đến khi mọi việc vỡ lở, bộ mặt thật của gã chồng lộ ra, cô gái ngây thơ xưa giờ là người đàn bà một con đã chẳng thể nào thoát được những ám ảnh bị dối lừa và những màn đày đọa tinh thần không dứt…
Tôi là con gái rượu của bố tôi, một quan chức trong nghề giáo ở huyện nhà. Mẹ tôi cũng là cô giáo và cưng chiều tôi chẳng thua bố chút nào. Dù ở miền núi nhưng tôi được theo bố mẹ ở thị trấn từ tấm bé, bố mẹ tôi không để tôi phải vất vả ngày nào dẫu ở quê tôi vẫn còn nghèo lắm. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã là niềm tự hào của bố mẹ khi không chỉ xinh xắn mà luôn luôn là học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành. Ai cũng tấm tắc khen con bé có bố làm ở phòng giáo dục, còn mẹ là giáo viên tiên tiến cấp tỉnh có khác, vừa ngoan lại vừa giỏi.

Tôi cứ thế lớn lên trong vầng hào quang mà bố mẹ góp phần tạo ra và cứ thế ngỡ rằng ở quê mình, mình là nhất. Tôi nào có biết bên ngoài người ta giỏi giang đến đâu, học sinh nơi khác được học hành, tiếp xúc những gì. Cho đến khi học cấp 3, tôi lại may mắn thi đỗ vào trường chuyên của tỉnh, học lớp chuyên Văn. Lúc ấy cũng là tuổi dậy thì của con gái, tôi xa nhà đi học nên chẳng có mẹ ở bên để chia sẻ những băn khoăn của mình. Đứa con gái được bố mẹ cưng chiều đã bắt đầu chập chững những ngày độc lập đầu tiên.

Như con chim lâu ngày ở trong vòng kiềm tỏa nay được sổ lồng, lẽ thường phải tung bay cho thỏa chí, nhưng cái đứa tôi khi đó chẳng biết phải đi đâu, chơi với ai, tôi cứ ru rú ở trong phòng ký túc, chăm chỉ học bài vì tự dưng tôi lại sinh ra những mặc cảm vì là học sinh huyện với những đứa bạn thị xã xinh đẹp và sành điệu học cùng lớp. Không biết có phải vì thứ mặc cảm dở hơi ấy tác động hay không mà việc học của tôi không được như trước. Như ngôi sao đang chói sáng tự dưng lu mờ, tôi ngày càng thất vọng về bản thân mà chẳng biết phải làm sao. Tôi không có thói quen chia sẻ những suy nghĩ vui buồn của mình.

 
Khi xưa chỉ toàn là được ngợi khen, nay xung quanh chỉ toàn người xa lạ, những đứa bạn mới tràn ngập những mối quan tâm khác tôi, với họ, tôi chỉ là đứa con gái ở huyện ra, lạc hậu, thua thiệt và rụt rè. Tôi đột nhiên bị tước mất tấm áo lộng lẫy thường xuyên được tung hô, nay chẳng một ai biết tôi là con ông nọ bà kia, tôi đã từng xuất sắc như thế nào ở trường huyện cả. 

Trầy trật mãi tôi cũng học xong 3 năm cấp III và thi suýt đỗ vào đại học. Những trường hợp suýt đỗ ở quê tôi may mắn được xét vào học trường Dự bị dân tộc ở Việt Trì, Phú Thọ, và tôi là một trong số những đứa may mắn ấy. Sau một năm cũng chỉ biết cắm đầu vào học ở trường Dự bị, không một mảy may dám nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi đã chính thức bước vào giảng đường đại học của trường Đại học Sư phạm Thái Nguyên, khoa Ngữ văn.

Lại thêm bốn năm miệt mài đèn sách chẳng một mảnh tình vắt vai, chẳng dám lưu luyến lấy một cái nhìn của những đứa bạn trai học chung trường, tôi cũng ra trường. Cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, tôi quay trở về ngôi nhà mái bằng của bố mẹ tôi ở huyện lị. Ngôi nhà ấy vẫn như thời tôi còn bé, vững chãi, bạc phếch chờ đón tôi về. Đứa bé ngày xưa nay trở thành một thiếu nữ đã trưởng thành, trầm tĩnh hơn xưa, ít cười hơn xưa, nhiều lo toan hơn xưa.

Bố mẹ tôi cuối cùng cũng đã có thể mỉm cười an tâm vì cô con gái rượu đã làm xong một việc lớn. Giờ đây, với tấm bằng chính quy hạng Khá, cộng thêm với uy tín của bố tôi để lại, tôi có thể xin được một suất dạy ở trường cấp III thị trấn một cách không mấy khó khăn. Năm dạy học đầu tiên, tôi như con cá được trở về với nước, tôi lột xác trở lại làm một nhân vật xuất chúng ở huyện, những ánh mắt ngưỡng mộ của học sinh, những lời khuyến khích, ngợi khen của hội đồng giáo viên khiến cho tôi được tiếp thêm sinh khí. Lúc này, tuổi của tôi cũng đã xếp vào hàng cưng cứng. 24 tuổi, tôi vẫn chưa bao giờ thực sự biết yêu, chưa biết đến nụ hôn hay vòng tay ấm nồng của một người khác giới.

Cho đến một ngày… Đó là dịp tôi được phân công sang trường cấp III huyện bên cạnh coi thi. Ở đấy, tôi đã gặp một thầy giáo trẻ dạy môn tiếng Anh. Bữa trưa hôm đầu tiên, giáo viên hai bên đi ăn giao lưu, tôi được biết anh vốn là người miền xuôi mới lên được vài năm. Miền xuôi có khác, anh ăn nói lưu loát, lịch sự, áo quần bảnh bao, khác hẳn mấy ông suốt ngày nói năng toang toác và thích uống rượu thay nước ở quê tôi.

Lần đầu tiên thực sự để ý đến một người đàn ông mà ngay lập tức đã là một người đàn ông đặc biệt, tôi đã choáng ngợp. Suốt đêm hôm ấy, tôi thao thức trằn trọc, vì lạ nhà thì ít, mà vì lạ lùng với trái tim loạn nhịp thì nhiều. Hôm sau, tôi còn được biết thêm rằng anh có hoàn cảnh rất đặc biệt, mồ côi cha mẹ từ bé và phải lưu lạc khắp nơi. Lên đến đây, vì hoàn cảnh, vì năng lực và sự khéo léo hiếm có trong cư xử của mình, anh còn được nhận làm con nuôi của một vị có chức có quyền ở ngoài tỉnh.

Chuyện tôi phải lòng một thầy giáo trẻ ở huyện bên, là con nuôi của một vị quan chức ngoài tỉnh nhanh chóng đến tai bố mẹ tôi. Ông bà mừng lắm và ra sức vun vào. Thế rồi, chuyện gì phải đến đã đến. Hai chúng tôi đã có một đám cưới long lanh hạnh phúc mà chẳng thiếu người tung hô là trai tài gái sắc. Bố mẹ tôi rạng rỡ trong ngày tôi vu quy về… chính nhà mình, bởi vì tôi vốn là con gái độc nhất, nay lại mang thêm chàng rể quý đồng lòng nhất trí về dinh vợ, cửa nhà lại càng tưng bừng.

Hạnh phúc lại càng đong đầy khi tôi có mang. Nhưng hình như cuộc đời tôi như cái đồ thị hình sin, cứ lên rồi xuống, lại lên và rồi lại xuống. Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Đùng một cái, chồng tôi bị người ta viết đơn kiện sử dụng bằng giả để lừa đảo nên mới có việc làm. Nghe tin ấy, bố mẹ và tôi đều cười và bảo nhau, cây ngay không sợ chết đứng, người ta đố kị nên làm trò xấu ấy mà. Khi chúng tôi nói với anh, động viên anh như vậy, anh cũng chỉ cười lớn và bảo bố mẹ và tôi cứ yên tâm, không bao giờ có chuyện đó được.

Thế nhưng vào đúng cái ngày tôi sinh con thì anh đã phải nhận kết luận điều tra, cho thấy việc anh giả mạo giấy tờ là có thật, trên thực tế, anh chưa bao giờ đi học ở cái trường đại học mà anh vẫn hằng khoe. Thực ra, bằng mưu mẹo và sự liều lĩnh của mình, anh đã lừa đảo tất cả, từ người bố nuôi cho tới các đồng nghiệp, các học sinh; từ người anh ta nói yêu thương là tôi cho đến những người vốn đã nhiều kinh nghiệm sống và yêu tôi hơn tất thảy là bố mẹ tôi...

Tai ương đến không đúng lúc khiến tôi suy sụp. Bố mẹ ra sức động viên mẹ con tôi, tôi cũng chỉ biết gạt nước mắt mà nhủ mình hãy mạnh mẽ lên, dù chuyện có đến đâu thì mình cũng còn đứa con mà nhìn vào. Trong khi đó, chồng tôi, bố đứa con mới sinh còn oe oe khóc suốt ngày đêm của tôi lại trở nên kỳ quặc hơn bao giờ hết. Lúc thì anh cười ầm ĩ nói hoang đường hoang đường, chửi hết ông nọ đến bà kia, lúc thì anh khóc lóc đòi tự tử, đấm đầu vào tường rồi kêu gào: "Con ơi con ơi, bố đáng chết!"

Cho đến bây giờ, anh ta vẫn khi thì cười ha hả, khi thì đòi tự tử hết lần này đến lần khác. Tôi tự hỏi mình phải làm gì đây, khi con thì còn quá nhỏ, mà chồng thì đã dối trá lại còn yếu đuối, cuồng loạn? Tôi động viên chồng làm lại từ đầu, lại đi học từ bổ túc văn hóa cho có cái bằng cấp III, rồi học lên tiếp… Nhưng đáp lại những lời khuyên của tôi, anh chỉ trừng mắt nhìn như thể chính tôi là kẻ đã phanh phui cái bí mật đáng xấu hổ của anh. Nếu không vì con thì có lẽ tôi không đủ sức sống trong cái không khí căng thẳng còn hơn cả địa ngục quanh tôi.

Bây giờ thì tôi còn biết làm gì nữa, bao giờ thì cái đồ thị của tôi nó lại đi lên???

Hoàng Thị V

 
Nguyễn Thành Công bên chiếc máy xạc cỏ - Ảnh: N.P