Đại gia 8X
         
 
 
  • Nguyễn Hoàng Giang: “Trùm” chứng khoán trẻ nhất Việt Nam
  • Trần Hoài Nam: Đi bằng đôi chân mình
  • Trần Đình Chương: Chàng giám đốc “may mắn” 


  • Đoàn Quốc Huy: Chuyện của Phó Tổng giám đốc tuổi 24
  • Giám đốc 8x và giấc mơ 'McDonalds kiểu Việt'

  • Đại gia 8X

    Tuy chưa quá tuổi 30 nhưng họ đã sớm thành đạt, tạo lập được cơ ngơi, sự nghiệp bằng chính tài năng và sức lao động của mình.  

    Nguyễn Hoàng Giang
    Nguyễn Hoàng Giang.

    “Trùm” chứng khoán trẻ nhất Việt Nam

    Khi được bổ nhiệm làm tổng giám đốc Công ty Chứng khoán VNDirect vào tháng 10-2010, Nguyễn Hoàng Giang chỉ mới bước sang tuổi 24, trở thành tổng giám đốc một công ty chứng khoán trẻ nhất Việt Nam.

    Chàng trai quê gốc Hải Dương này kể rằng khi nhận quyết định bổ nhiệm vào cương vị tổng giám đốc từ chủ tịch HĐQT VNDirect, anh quá bất ngờ nên rất âu lo. “Tôi cứ nghĩ mình nghe nhầm. Thú thật, khi nhận quyết định, tôi cũng hơi hoang mang” - Giang nhớ lại.

    Nhiều người trong VNDirect cũng ngỡ ngàng không kém. Họ không nén được sự lo lắng: Liệu ở độ tuổi ấy, Giang có thể đảm đương nổi khối lượng công việc nặng nề, đầy thách thức và áp lực trên cương vị lãnh đạo một doanh nghiệp đầy tham vọng trong lĩnh vực tài chính - chứng khoán tại Việt Nam?

    Thế nhưng, Nguyễn Hoàng Giang đã nhanh chóng bình tâm. Được sự động viên của HĐQT công ty, Giang chấp nhận thử thách bởi anh tin ở mình. Nhận điều hành một doanh nghiệp với 300 nhân viên đang trên đà phát triển và hoàn thiện mô hình tổ chức là một quyết định táo bạo. Song, chỉ riêng tính cách quyết đoán, dám chấp nhận thử thách thôi cũng đủ để Giang nhận được sự khích lệ từ HĐQT và các nhân viên.

    Chúng tôi gặp lại Giang khi chàng trai sinh năm 1986 này đã đảm nhận cương vị tổng giám đốc VNDirect được 2 tháng. Đó là 2 tháng đầy cam go với Giang trên cương vị lèo lái hoạt động một công ty đang phát triển nhiều mảng kinh doanh. Nhưng với những gì đã làm được, anh đã có thể gạt những thách thức, áp lực sang một bên để bắt tay vào quá trình xây dựng định hướng phát triển và hoàn thiện mô hình tổ chức của công ty.

    Hai năm trước, khi mới chân ướt chân ráo về nước với tấm bằng tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế - kỹ thuật máy tính Đại học Nebraska - Mỹ, Giang chưa có chút vốn liếng kiến thức hay kinh nghiệm nào ở lĩnh vực tài chính - chứng khoán. “Khi du học, tôi học nhiều thứ về phần cứng, phần mềm máy tính, chẳng liên quan gì đến chứng khoán hay cổ phiếu cả”- Giang bộc bạch.

    Chính vì thế, khi vừa về Việt Nam, Giang phải học lại từ đầu để biết đọc bảng giá chứng khoán, biết thế nào là cổ phiếu... Có được chứng chỉ ngành chứng khoán, anh tự tin làm việc trong một môi trường hoàn toàn mới mẻ, không dính dáng gì đến chuyên ngành được đào tạo của mình.

    Vào VNDirect làm chuyên viên phòng giải pháp nghiệp vụ, Giang nhanh chóng được bổ nhiệm lên vị trí trưởng phòng rồi sau đó phụ trách bộ phận quản lý rủi ro - mảng đầy thách thức với một người trẻ.

    Về nước tháng 5-2008 nhưng chỉ đến tháng 10-2010, Nguyễn Hoàng Giang đã trở thành tổng giám đốc một doanh nghiệp đứng trong top 10 công ty có thị phần lớn nhất thị trường chứng khoán Việt Nam hiện nay.

    “Khi mới về nước, tôi chỉ nghĩ mình sẽ làm một năm để tích lũy kinh nghiệm rồi trở lại Mỹ lấy bằng cao học nhưng rồi công việc cứ cuốn đi. Tôi còn thiếu nhiều kiến thức, nhất là về quản lý, nên vẫn phải học hỏi nhiều” - anh thổ lộ.

    Chồng chủ tịch VNDIRECT đã bán 4,3 triệu cổ phiếu

    Ông Vũ Dương Hiền – thành viên Hội đồng quản trị Công ty chứng khoán VNDIRECT vừa hoàn tất việc bán 4,31 triệu cổ phiếu cho một đối tác nước ngoài, thu về số tiền hơn 80 tỷ đồng.
    > Chủ tịch VNDIRECT từng ước bán công ty giá 1 đôla

    Trong phiên giao dịch sáng 8/2, một nhà đầu tư nước ngoài đã chi khoảng 96 tỷ đồng để mua thỏa thuận 5 triệu cổ phiếu VND. Trong số này, ông Vũ Dương Hiền – thành viên HHĐQT Công ty chứng khoán VNDIRECT đã bán 4,31 triệu cổ phiếu. Trước khi chuyển nhượng, ông Hiền sở hữu 5.564.606 cổ phiếu (chiếm 5,56% vốn điều lệ). Cuối phiên, VND đóng cửa tại giá tham chiếu 19.900 đồng với 615.000 đơn vị được khớp lệnh.

    Ông Hiền là chồng bà Phạm Minh Hương, Chủ tịch HĐQT Công ty chứng khoán VNDIRECT. Tính đến 31/12/2010, số tài sản bằng chứng khoán mà ông này sở hữu trị giá 616 tỷ đồng, đứng thứ 30 trong danh sách người giàu trên sàn chứng khoán do VnExpress.net thống kê, tổng hợp.

    Ngoài ông Hiền, một thành viên HĐQT khác của VNDIRECT cũng công bố bán cổ phiếu là bà Nguyễn Ngọc Thanh. Số lượng mà bà Thanh đăng ký bán là 133.777 cổ phiếu.

    Hoàng Ly
     

    Trần Hoài Nam
    Trần Hoài Nam.

     

    Đi bằng đôi chân mình

    Con đường chinh phục thương trường của chàng trai đất mỏ Trần Hoài Nam bắt đầu ngay khi anh tốt nghiệp Đại học Cardiff University Wales – Anh Quốc vào năm 2007. Về làm việc cho Tổng Công ty Kinh tế hỗ trợ phát triển tài năng trẻ Việt Nam (DAVYT), chẳng bao lâu, Nam đã được HĐQT giao chiếc ghế phó tổng giám đốc phụ trách sản xuất kinh doanh kiêm giám đốc Công ty Văn phòng phẩm - Bao bì Hải Phòng (HPSP) và điều hành 2 công ty khác.

    HPSP có dây chuyền sản xuất hiện đại bậc nhất Đông Nam Á và là doanh nghiệp xuất khẩu tập vở đi Mỹ lớn nhất khu vực với doanh số 23 triệu USD/năm, đạt lợi nhuận 20 tỉ đồng. “DAVYT kinh doanh nhiều lĩnh vực nhưng tôi đã chọn và muốn dồn sức cho sản xuất giấy” - Nam thổ lộ.

    Vận hành từ năm 2008, hiện 100% sản phẩm của HPSP sản xuất theo đơn đặt hàng của các tập đoàn siêu thị bán lẻ hàng đầu của Mỹ. Năm 2010, các nhà máy giấy do Nam quản lý đã xuất đi Mỹ 50 triệu cuốn vở.

    Nam cho biết vào vụ sản xuất, không đêm nào anh ngủ quá 4 giờ: “Sản xuất phải thông suốt 3 ca mà người quản lý thì không được phép lơ là”. Nhiều loại sản phẩm của Việt Nam nói chung và tập vở nói riêng không dễ gì được người tiêu dùng Mỹ chấp nhận. Bởi thế, trước khi xuất được tập vở sang thị trường này, sản phẩm của các nhà máy giấy do Nam quản lý đã phải trải qua hàng loạt đợt kiểm tra, xét nghiệm nghiêm ngặt.

    Trong quá trình điều hành, quản lý việc sản xuất tập vở cung cấp cho các tập đoàn siêu thị Mỹ để bán đi khắp thế giới, doanh nhân 26 tuổi này đã học được rất nhiều điều từ sự khó tính của “thượng đế” xứ người.

    Khi hàng vào Mỹ, doanh nghiệp Việt Nam chỉ có thể đứng và đi trên đôi chân mình chứ không thể trông chờ vào “quan hệ” hay “tay trong” gì cả. Thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào nỗ lực của chính mình”- Nam bộc bạch.

    Nam tiết lộ tập vở cung cấp cho thị trường Mỹ cũng cạnh tranh khốc liệt không hề thua kém các sản phẩm khác. Hằng năm, các nhà thiết kế tập vở Mỹ sẽ đưa ra những xu hướng sản phẩm mới và DAVYT cũng như các đối tác phải hiểu rõ điều này để chạy đua tung ra những mẫu mã có sức hút nhất.

    Điều Nam tâm đắc là sản xuất giấy tuy đem lại lợi nhuận không cao bằng những lĩnh vực khác nhưng lại bền vững và đóng góp nhiều cho xã hội. “Hằng năm, 3 nhà máy do tôi quản lý giải quyết việc làm cho trên 2.300 lao động với mức lương trên dưới 3 triệu đồng/tháng và sẽ phấn đấu tăng từng năm. Cùng với đó là hàng loạt công tác xã hội, hỗ trợ cộng đồng” - Nam chia sẻ.

    Tâm sự về khát vọng của mình, Nam quả quyết một ngày không xa, doanh nghiệp của anh sẽ tạo ra sản phẩm tập vở thương hiệu Việt trên đất Mỹ mà không phải làm gia công, dán nhãn cho các nhà nhập khẩu.

    Trần Đình Chương
    Trần Đình Chương.

    Chàng giám đốc “may mắn”

    Rất hay cười và luôn nói “mình là người may mắn”, chàng giám đốc sinh năm 1981 Trần Đình Chương đã gây ấn tượng với nhiều người bằng chính sự khiêm tốn của anh.

    Tôi hẹn gặp Chương vào một ngày cuối tuần tại Công ty CP Mặt Trời - TPHCM nhưng đến nơi lại thấy anh đang tất bật với cả núi công việc: Tiếp khách hàng, lập dự án mới, sinh hoạt nhóm với anh em trong công ty nhân dịp Giáng sinh...

    Chương nhớ lại: “Do đam mê công việc kinh doanh nên tốt nghiệp THPT, tôi quyết định thi vào Trường ĐH Kinh tế. Trong quá trình học, tôi làm đủ mọi việc, từ tiếp thị, phát tờ rơi đến tư vấn bảo hiểm... nhằm trang bị thật nhiều kinh nghiệm để vào đời”.

    Ra trường, Chương cùng một số bạn thân ôm ấp ý tưởng lập công ty chuyên cung cấp các giải pháp chăm sóc khách hàng. Giữa năm 2006, Công ty CP Mặt Trời ra đời do Chương trực tiếp làm giám đốc điều hành.

    “Ban đầu, công ty chỉ có 2 người, tôi phải ôm hết mọi việc để giải quyết. Đến nay, công ty có đến 400 nhân viên, là đối tác của một công ty viễn thông lớn nhất nhì TPHCM với doanh thu tăng cao mỗi năm” – Chương khoe.

    Không nói nhiều về những khó khăn ban đầu khi thành lập công ty, Chương chỉ nhấn mạnh: “Mình là người may mắn. Nghề của mình giống như làm dâu trăm họ, phải biết khách hàng cần gì và luôn luôn học hỏi để thay đổi, đáp ứng nhu cầu đa dạng của họ”.

    Không chỉ năng động, sáng tạo trong công việc, Chương còn được nhiều người biết đến khi năm 2010, anh tình nguyện hỗ trợ chỗ ở cho 300 sĩ tử đến TPHCM thi ĐH, CĐ tại tòa nhà 6 tầng của công ty mình. “Đời đã cho mình quá nhiều, mình phải giúp lại các bạn sinh viên” – Chương bộc bạch.

    Theo Người lao động
     
    Chuyện của Phó Tổng giám đốc tuổi 24

    Tốt nghiệp loại giỏi hai bằng cử nhân trường đại học danh tiếng của Mỹ chỉ trong ba năm, cậu thanh niên 20 tuổi tự tin quay về Việt Nam...

    Xách cặp cho bố

     

    Đoàn Quốc Huy giờ đây đã có gần 5 năm kinh nghiệm làm việc cho một Tập đoàn tầm cỡ. Khó ai hình dung gương mặt non trẻ đó, giờ đã là Phó Tổng GĐ một doanh nghiệp kinh doanh đa ngành nghề như thuỷ sản, du lịch, bất động sản, hàng không... có gần 200 nhân viên (trong hàng nghìn nhân viên) thuộc 15 quốc gia khác nhau.

     

    Nhiều người vẫn nghĩ, tập đoàn này do bố mẹ Huy làm chủ nên cậu ta được cất nhắc lên làm Phó Tổng GĐ cũng không khó hiểu. Tuy nhiên, đường quan lộ của Huy không dễ như hình dung.

     

    Được bố mẹ đưa sang Ba Lan sinh sống từ năm 4 tuổi, Huy luôn thuộc tốp đầu trong các năm học. Tiếp tục sang Mỹ học trung học phổ thông, để được vào ĐH Nam California, bắt buộc những người như Huy phải nằm trong tốp được điểm cao (5%) của trường trung học phổ thông.

     

    Chương trình học trong 5 năm, nhưng Huy hoàn thành chỉ trong 3 năm với 2 bằng đại học chuyên về doanh nghiệp và tài chính bất động sản.

     

    "Mới ra trường, tốt nghiệp loại giỏi, lại được các doanh nghiệp đánh giá tốt luận văn nên tôi rất tự tin sẽ giải quyết được công việc ngay. Sau khi về làm trợ lý cho bố, nhìn thấy trực tiếp mọi việc mới biết là mình chẳng biết gì", Huy nói.

    Bố mẹ Huy là những đại gia nhưng đều làm tiến sỹ tại Ba Lan nên cách dạy con cũng rất khoa học. "Không bao giờ bố mẹ tôi giục chị em tôi làm cái này cái kia mà luôn đặt ra những chỉ tiêu để chúng tôi hoàn thành".

     

    Từ một trợ lý xách cặp cho bố đi từ vuông tôm này đến đồng muối kia, Huy được cất nhắc lên làm Trưởng phòng Kinh doanh bất động sản và Thuỷ sản. Trong quá trình triển khai công việc, Huy có nhiều đóng góp hiệu quả cho tập đoàn như giúp quản lý tốt toà nhà cao cấp cho thuê (3 năm liền được khách hàng bình chọn là khu căn hộ tốt nhất Việt Nam) ở quận Tây Hồ (Hà Nội).

     

    Dần dần, nhân viên Huy được cất nhắc lên làm Phó GĐ một công ty thuỷ sản thuộc Tập đoàn và hiện là Phó Tổng GĐ tập đoàn. Huy kể: "Bố tôi khắt khe với con cái hơn cả nhân viên khác. Có những việc tầm quy mô nhỏ do tôi khăng khăng cho là đúng, bố cứ để làm đến khi nhận ra sai để rút kinh nghiệm".


     

    "Tôi cần 20 hoặc 30 năm học hỏi"

     

    Gặp Huy, khó có thể hình dung đây là một cậu ấm con một đại gia cỡ lớn, lại càng khó nghĩ đây là một chàng trai sống ở nước ngoài từ bé. Huy có vẻ ngoài của con cái nhà gia giáo. Dù bận rộn để điều hành một tập đoàn mang tầm vóc quốc tế, nhưng gia đình Huy vẫn dành các bữa sáng, bữa tối để quây quần bên nhau.

     

    Huy hiện cũng là thành viên HĐQT tham gia điều hành Hãng hàng không sếu đầu đỏ AirMekong (AM). Thành viên trong HĐQT ấy chủ yếu là những người lớn tuổi, giàu kinh nghiệm và nổi tiếng.

     

    "Hồi mới về nước, tôi vẫn bị đánh giá là trẻ con chưa biết gì. Giờ đây, tuy đã được ghi nhận, nhưng tôi nghĩ mình cần 20 hoặc 30 năm nữa để học hỏi thêm. Do đó, tôi lập kế hoạch 2 năm tới đây sẽ học tiếp để lấy bằng thạc sỹ", Huy chia sẻ.

     

    AM là hãng hàng không tư nhân duy nhất của Việt Nam hiện nay hoạt động. Sau 3 tháng cất cánh, tỷ lệ đúng giờ đạt 92%, một con số mơ ước của nhiều hãng hàng không. Số ghế được sử dụng trung bình trên 70%, vào những ngày cao điểm còn đạt 100%. Huy nói vui: "Hãng AM chủ yếu bay đi Tây Nguyên và vùng hải đảo (Phú Quốc-PV). Toàn vùng sâu, vùng xa".

     

    Ít người biết, hơn 30 phi công Mỹ của AM có người là con của tỷ phú Mỹ, nhưng làm việc một cách chuyên nghiệp. Họ cũng xấp xỉ tuổi Huy, cách nghĩ, cách làm việc cũng như Huy. Chỉ khác một điều, Huy sang Mỹ học để về làm chủ, những phi công đó là người Mỹ và sang Việt Nam đi làm thuê. Thực ra đó chỉ là một cách nói, trên thực tế đó là biểu hiện toàn cầu hoá, xoá nhoà khoảng cách không chỉ về không gian mà ngay cả trong tư duy.

     

    Cũng không nhiều người biết, chàng trai 24 tuổi này góp phần đưa Tập đoàn hoạt động bài bản hơn, có tầm quốc tế. Năm qua, cũng chính chàng trai này chủ động tái cơ cấu mô hình tài chính (đầu tư đa lĩnh vực và phát triển bền vững).

     
    Tiến sỹ Đoàn Quốc Việt, bố của Đoàn Quốc Huy, cho biết chưa bao giờ chiều các con mà luôn dạy cách sống độc lập. Ông Việt cũng đánh giá Huy là người trẻ có năng lực và mềm mỏng. Gia đình tiến sỹ Việt là một kiểu mẫu doanh nhân coi trọng tri thức nên chú trọng học hành và làm ăn chiến lược. Các con của ông Việt tuy sinh sống từ nhỏ ở nước ngoài nhưng ai cũng nền nã và nói tiếng Việt như người sinh trưởng trong nước.  

     

    Theo TPO

    22:39 | 07/03/2011  http://www.tienphong.vn/Gioi-Tre/529959/Giam-doc-8x-va-giac-mo-McDonalds-kieu-Viet.html
    Giám đốc 8x và giấc mơ 'McDonalds kiểu Việt'

    TPO - Từ một người làm thuê, chàng trai 28 tuổi Nguyễn Thành Dương quyết tâm trở thành ông chủ với sản phẩm “McDonalds kiểu Việt”.

    Vì sao anh quyết định kinh doanh đồ fastfoods khi ở Việt Nam bây giờ sẽ gặp phải quá nhiều đối thủ cạnh tranh?

     Tôi may mắn được tiếp xúc với rất nhiều người và được đi khá nhiều nơi trên thế giới. Một ấn tượng mạnh mẽ nhất với tôi, đó là nhịp sống sôi động ở các nước phát triển, thậm chí ngay cả những nước lân cận. Qua đó, tôi hiểu tại sao fastfoods lại phát triển, thậm chí nó trở thành một phần của cuộc sống và văn hóa Mỹ. Đơn giản, nó mang lại sự tiện dụng cho những con người bận rộn.

    Cuộc sống của chúng ta cũng đang bắt nhịp vào xu hướng đó. Tôi tin rằng, fastfoods trong chừng mực nào đó sẽ cũng trở thành ngày một phổ cập cho cuộc sống.

     Nhưng ẩm thực không như các lĩnh vực khác lại khá bảo thủ?

     Đúng thế, mọi người có thể dễ dàng chấp nhận những trào lưu thời trang mới, những phương tiện giải trí mới, thậm chí một ngôn ngữ mới từ nước ngoài, nhưng họ không dễ dàng thay đổi cách ăn truyền thống từ cha ông để lại.

    Hơn nữa, đồ ăn Việt vốn có những nét rất riêng của mình. Khác với món ăn Trung quốc thường coi trọng ngon và bổ, bữa ăn Việt của chúng ta ngon và rất lành. Đó cũng là lý do để ngày nay, rất nhiều quán ăn của người Việt ở nước ngoài đã tự tin treo biển "Nhà hàng Việt Nam". Và tôi quyết định cho ra đời một thương hiệu giao thoa giữa tính tiện dụng của thức ăn nhanh và tính lành đặc trưng của ẩm thực Việt. Có thể nói, VietMac là sản phẩm ‘nâng cấp’ món cơm nắm truyền thống của các cụ ngày xưa.

    Tuổi trẻ luôn được gắn liền với sự năng động, với hoài bão, nhưng cũng thường bị coi là sốc nổi, thiếu kinh nghiệm!

    Tôi cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Tuy nhiên, tôi có cơ may được trải nghiệm công việc qua khá nhiều vị trí, ngay từ khi còn ngồi trên ghế trường đại học. Từ vị trí nhân viên, rồi quản lý cho các công ty đa quốc gia, đến làm chủ của một công ty nhỏ về thực phẩm. Mặc dù vậy, điểm yếu nhất của tôi với vị trí CEO, là kinh nghiệm quản lý, điều hành cho một công ty sáng tạo, đầu tư bài bản và có tầm nhìn dài hơi như VietMac.

    Đâu sẽ là lợi thế mà anh tin rằng sản phẩm đang làm sẽ có chỗ đứng trên thị trường?

    Trước hết, đó là xu hướng về nhu cầu của người tiêu dùng đối với những sản phẩm tiện dụng và có lợi cho sức khỏe. ‘Đã nhanh, lại lành’ không chỉ đơn thuần là slogan, mà còn hàm chứa cả những lợi ích chính của VietMac với người tiêu dùng.

    Với những công ty mới ra đời, sức ép rất lớn giữa sự đảm bảo chất lượng sản phẩm và áp lực về tài chính. Điều này càng quan trọng hơn với một ngành nhạy cảm như sản xuất thực phẩm. Tuy nhiên, chúng tôi hiểu rằng, mục tiêu quan trọng nhất của chúng tôi là thương hiệu VietMac- điều này chỉ đến khi chúng tôi giữ vững cam kết về chất lượng sản phẩm.

    Không chỉ đầu tư máy móc khá hiện đại và đạt tiêu chuẩn, chúng tôi còn đặc biệt chú trọng đến nguyên liệu đầu vào, bằng cách ký kết hợp đồng lâu dài với các nhà cung cấp có uy tín. Rau sạch được thu hoạch hằng ngày từ nông trại Lộc Xuân (Tonkin) - dự án lớn nhất của Hà Nội, thịt sạch từ nguồn cung cấp cho các siêu thị lớn.

    Nghe như không hề có rào cản?

    Rào cản lớn nhất là sự kết hợp một cách phù hợp giữa khẩu vị tinh tế của người Việt, và sự tiện dụng của fastfoods.

    Khẩu vị người Việt thật lành, thật tinh tế, nhưng không dễ để tiêu chuẩn hóa. Từ xa xưa, nấu một bữa ăn ngon luôn là niềm tự hào, là bí quyết giữ tổ ấm gia đình của mỗi người mẹ. Trong khi đó, yếu tố quan trọng nhất để doanh nghiệp phát triển lên quy mô lớn, là phải tiêu chuẩn hóa được sản phẩm và quy trình sản xuất. Chắc chắn, đây là rào cản lớn, và đòi hỏi chúng tôi phải nỗ lực hơn nữa trong một thời gian dài.

    N.Đinh 

    Kinh nghiệm xương máu của tôi khi khởi nghiệp

    Khi nhắc đến kinh nghiệm, người ta thường nhắc đến những bài học thành công. Nhưng theo tôi, những thất bại cũng là thứ kinh nghiệm rất đáng trân quý. Bài học về khởi nghiệp của tôi là một trong số đó.

    Thế hệ thanh niên 8x chúng tôi lớn lên cùng với những thay đổi to lớn của đất nước và những biến cố quan trọng của thế giới. Việt Nam hội nhập sâu sắc vào nền kinh tế thế giới, gia nhập WTO, rồi ký một loạt các công ước, các hiệp định quốc tế quan trọng về thương mại quốc tế. Nước Mỹ trải qua vụ 11/9 và thế giới văn minh đối mặt với nạn khủng bố, khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Nung nấu ý định mở một công ty vào thời kỳ đó thật là bất hợp lý, nếu không muốn nói là điên rồ. Vậy mà tôi vẫn không làm thế nào dẹp được cái ý định điên rồ đó.

    Trong cuộc đời, tôi đã có những quyết định quan trọng khá lạ kỳ so với bạn bè. Tốt nghiệp ĐH Ngoại ngữ những năm 2000, bạn bè cùng trang lứa với tôi đều chọn những công ty thương mại hay ngân hàng lớn với thu nhập khởi điểm 400-500$. Khi ấy đó là một thu nhập lý tưởng và khiến bao người mơ ước. Tôi thì lại chọn công việc thu nhập thấp và thuần tuý văn hoá - làm việc cho một tờ báo điện tử và làm việc cho một công ty du lịch như một phiên dịch viên, biên dịch viên bán thời gian. Thực ra công việc này liên quan nhiều đến công việc chính của tôi, một biên dịch viên cho ban thế giới báo điện tử.

    Mọi người khuyên tôi không nên làm gì liên quan đến ngành xã hội vì nó gần với văn chương, mà ông cha có câu “lập thân tối kỵ văn chương”. Nhưng với ấp ủ mở một công ty riêng về dịch thuật, tôi dồn hết tâm huyết vào công việc và hy vọng có ngày nào đó sẽ đủ điều kiện thành lập công ty để tự do thực hiện các ý tưởng của mình và phô diễn tài năng về ngôn ngữ của mình.

    Tôi dồn hết sức lực vào việc trau dồi vốn liếng ngôn ngữ và nghiệp vụ chuyên môn, tức là dịch thuật. Ngoài việc đăng ký các khoá học ngắn hạn trong và ngoài nước, tôi dành hầu hết thời gian rỗi của mình để dịch các văn bản và đoạn video khó nhằn. Khi đó, tôi chỉ nghĩ rằng mở công ty rất đơn giản, chỉ đòi hỏi kiến thức chuyên môn vững mà thôi. Vì thế, thay vì song song đầu tư vào học kiến thức tài chính và quản trị thì tôi lại chỉ chăm chăm học về chuyên môn nghiệp vụ dịch thuật mà thôi. Sau này tôi đã phải trả giá đắt vì sự trang bị thiếu đồng bộ này.

    Le Lam Son
    Tổng giám đốc 8x Lê Lam Sơn.

    Tôi quyết định thành lập công ty dịch thuật Fingertip (tên trước đây là Nam Dương) vào đầu năm 2007, sau khi đã tích luỹ được một số tiền nho nhỏ và với sự giúp đỡ của gia đình, bạn bè. Tôi còn nhớ khi đó tôi đã không phân tích kinh tế vĩ mô nên không lường trước được cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu 2007 và sự phát triển của các công cụ dịch online như Google Translate cũng như sự cạnh tranh trong ngành dịch thuật khốc liệt như thế nào. Và tôi đã phải gặp khó khăn chồng chất cho quyết định hồ đồ đó.

    Trong hơn một năm đầu, không có một khách hàng lớn nào ngó ngàng đến công ty. Chỉ có một số khách hàng lẻ tẻ giúp chúng tôi cầm cự qua ngày. Công ty chỉ hoạt động cầm chừng. Họa hoằn lắm mới có tháng hoà vốn. Anh em bạn bè phải làm đủ mọi cách để giúp công ty tồn tại. Nào là vay mượn, nào là bán và cầm cố tài sản, nào là nhận job làm thêm, kinh doanh các mặt hàng dã chiến khác… Nhiều lần, công ty tưởng như chỉ còn cách bờ vực phá sản trong gang tấc. Đó là một trải nghiệm không lấy gì làm dễ chịu.

    Có những thời điểm tôi sút đến chục cân vì lo đến mất ăn mất ngủ. Nếu chuẩn bị kỹ càng hơn, tôi đã không phải trải qua những ngày tháng cực hình đó. Các thành viên trong ban giám đốc là bạn bè của tôi, đều là “dân” chuyên về ngoại ngữ, khi đó không có khái niệm nào về quảng cáo, và nhất là về quản trị. Nhân viên thì chỉ biết nhìn vào bằng cấp mà tuyển. Nhưng ngặt một nỗi hễ ai mà có bằng loại giỏi thì vào không biết làm gì, đến cái công văn cũng không biết làm chứ chưa nói đến dịch tài liệu.

    Trong khi đó, một số người có bằng cấp kém hơn hoặc không có bằng cấp thì làm việc rất hiệu quả. Rồi có trưởng phòng, phó giám đốc rất giỏi nhưng hễ tuyển vào thì khách hàng lại vắng tanh. Trong những ngày đó, khó khăn chồng chất khó khăn trước mắt tôi. Chúng tôi lúng túng không biết làm thế nào để thu hút nhiều khách hàng, làm thế nào để giữ chân họ, phản ứng ra sao trước những câu hỏi của khách hàng… Chẳng hạn như bao giờ thì xong tài liệu, khuyến mại bao nhiêu phần trăm, hoa hồng như thế nào, công ty có làm được thủ tục xin chứng nhận của Sở Tư pháp không, có xin được xác nhận của Bộ Ngoại giao không.

    Thời gian cứ thế trôi đi mà không thấy có dấu hiệu nào khả quan hơn xuất hiện. Đến giữa năm 2008, một người bạn của tôi sau khi đi du học về tặng tôi một số cuốn sách quý: Build to last (Xây dựng để trường tồn), From Good to Great (Từ tốt đến vĩ đại) và The Knack (sau này người ta dịch là Túi khôn). Đó là cái phao cứu sinh cho tôi lúc đó. Sau khi ngấu nghiến đọc sách trong vòng vài ngày, tôi bắt tay vào việc chỉnh đốn lại công ty.

    Tôi bắt đầu học về các kiến thức cơ bản về cân đối sổ sách tài chính, kiến thức quản trị nhân sự, việc cấu trúc công ty sao cho khoa học, cách xác định những kênh quảng cáo hiệu quả, cách xác lập một văn hoá công ty đặc trưng, cách tuyển dụng và sử dụng nhân sự sao cho đúng người đúng việc, các nghệ thuật tìm kiếm, thuyết phục và giữ chân khách hàng, việc lên kịch bản kinh doanh và tiên liệu kết quả kinh doanh trong ngắn và dài hạn, việc xác lập mức giá cạnh tranh và tối đa hoá lợi nhuận...

    Mặt khác, sau khi thỉnh giáo các vị giám đốc đàn anh, tôi mới biết áp dụng các công cụ hiện đại vào việc quản lý. Tôi thuê một chuyên viên kỹ thuật dạy Access như một giáo viên nghiệp dư để phổ biến kiến thức quản lý dữ liệu cho nhân viên hành chính. Đây là một trong những phần mềm mạnh nhất về quản lý dữ liệu. Hãy hình dung bạn có hàng trăm khách hàng có tài liệu đang dịch ở công ty bạn. Bạn sẽ phải quản lý thông tin như thế nào để chắc chắn rằng mọi việc đều trơn tru.

    Phần mềm Access rất tài tình. Nếu dữ liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, trong một cái chớp mắt, trình duyệt này có thể truy xuất hàng loạt thông tin quan trọng như việc ai đang làm gì, hay theo chiều ngược lại, việc gì đang do ai đảm trách, công việc bao giờ sẽ hoàn thành, và cần bao nhiêu người để hoàn thành, công việc đó đang ở trạng thái như thế nào… Đối với một công ty dịch thuật, những thông tin đó là vô cùng quan trọng. Công cụ này đã giúp chúng tôi rất nhiều trong việc cạnh tranh với các đối thủ khác, vốn có kinh nghiệm nhiều năm về dịch thuật.

    Một điều rất quan trọng là việc làm quen với các bảng tính Excel và các mô hình kinh tế. Tôi bắt đầu học cách lập hàm kinh tế để tính ra mức giá ở đó lợi nhuận là tối đa và vẫn đảm bảo được sản lượng mà không nhất thiết phải tăng giá lên cao hay tăng sản lượng. Tôi cũng học cách giảm chi phí xuống tối thiểu, thứ rất hữu dụng trong bối cảnh lạm phát dâng cao như những năm gần đây. Các kiến thức này là rất nhiều ở trong các sách của các trường đại học kinh tế mà trước đó tôi đã không có ý thức tích luỹ.

    Cho đến bây giờ, khi công ty đã có cả trăm nhân viên, hàng nghìn cộng tác viên và hàng trăm khách hàng lớn nhỏ, tôi vẫn thấy mình là đứa trẻ đứng trước đại dương kiến thức kinh tế học, vẫn còn bao điều cần phải học học, phải tu dưỡng.

    Lê Lam Sơn, Tổng giám đốc Công ty dịch thuật Fingertip.

    Ý kiến bạn đọc () Sắp xếp theo:

    Access ko phai la phan mem QTDL manh nhat

    Thực ra thì chinh xác là Access là PM quản trị DL nhỏ nhất chứ không phải là mạnh nhất, chỉ dùng cho cá nhân, hoac doanh nghiệp nhỏ và cực nhỏ thôi.

    ( Penguin )


    Kinh nghiệm khởi nghiệp

    Chào Anh Sơn!

    Đọc bài Viết của Anh, tôi thấy mình trong đó, tôi cũng là một thế hệ 8x, cũng có một cty riêng mà tôi rất ấp ủ và tâm huyết với nó vì đó là chuyên ngành của tôi. Tôi cũng gặp phải nhưng vấn đề khó khăn như anh, tôi cũng muốn học về những kinh nghiệm quản lý mà anh đã học, và cũng muốn có đàn anh, đàn chị đi trước để chia sẻ nhưng tôi cũng không biệt đi học ở đâu để thật sự có chất lượng đào tạo vì tôi cũng đã học rất nhiều khoá ngắn hạn nhưng không có chất lượng.

    Rất cám ơn Anh về bài viết, cám ơn vì đã chia sẽ những kinh nghiệm quý cho đàn em đi sau.

    ( Lưu Thị Thu Linh )


    Dang suy ngam

    Tôi từng trải qua kinh nghiệm tương tự và rất đồng cảm với câu chuyện của vị giám đốc này. Bài viết thực sự sâu sắc, và chân thành.

    Chúc cho công ty ngày càng thành công.

    ( Nguyen Duc Quang )


    Bổ ích

    Đúng là "Xương máu" Cảm ơn bạn đã chia sẽ, nhất là the Knack

    ( Nguyễn Văn Nhứt )


    chúc mừng 8X

    Chúc mừng Sơn!
    Chúc mạnh mẽ và trường tồn!
    ( MInh Nho )