Chuyện thường ngày
ALISON R. BISHOP hẳn phải còn “hụt hẫng”
nhiều vì sự khác biệt giữa văn hóa nước
bạn và Việt Nam. Những ví dụ bạn đã đưa
ra là những câu chuyện thường ngày ở
Việt Nam, nó quen thuộc cũng như người
Việt ăn cơm vậy. Trong ba trường hợp bạn
đưa ra thì chỉ có chuyện “đổ xăng” là
đáng đồng tiền bát gạo chớ “đổi tô phở”
hoặc “điền lại đơn” lại chẳng có gì đáng
bàn.
Theo những gì mà ALISON R. BISHOP đã
gặp và từng chứng kiến, tôi nghĩ bạn
không phải lạ nước lạ cái đối với Việt
Nam. Có điều, cũng là người nước ngoài
nhưng HIRASAWA AYAMI hiểu Việt Nam hơn
bạn một chút.
(http://tuoitre.vn/Ban-doc/Trong-mat-nguoi-nuoc-ngoai/420655/Nguoi-Viet-hieu-ngam-rat-hay.html),
có lẽ bạn ấy là người Nhật – cũng là
người châu Á chăng.
Cứ như cách mà ALISON R. BISHOP đã
hình dung thì người Việt Nam không sớm
dạy cho trẻ em những từ như “xin lỗi”
hoặc “cảm ơn”. Nhưng như vậy là bạn đã
lầm. Trẻ em Việt Nam chưa nói được thì
phải “ạ” để cảm ơn người khác kia mà.
Theo tôi biết thì ở Mỹ đi bộ đụng người
khác một cái là phải “sorry”, những
trường hợp nặng hơn thì phải “so sorry”
– nó như là câu cửa miệng mỗi khi gặp
phải chuyện gì không như ý. Và khi người
Mỹ thọ ơn, nhẹ nhàng thì “thank you”,
trang trọng hơn thì thêm “very much”.
Ở Việt Nam thì cũng có cảm ơn và xin
lỗi, có điều “xin lỗi” thì nặng nề hơn
“cảm ơn” rất nhiều. Người Việt Nam có
thể thỏa mái cảm ơn nhưng không thể vô
tư xin lỗi. Đó là khác biệt về văn hóa,
và trong khuôn khổ một bài góp ý thì
chưa thể nói sâu hơn. Người Việt Nam ra
nước ngoài, các bạn ALISON R. BISHOP,
HIRASAWA AYAMI và những bạn khác đến
Việt Nam, theo tôi, cái đầu tiên phải
chú ý là sự khác biệt về văn hóa. Mỗi
nền văn hóa, nhìn trên những khía cạnh,
những quan điểm đạo đức khác nhau thì
lúc nào cũng có cái hay và bao gồm trong
đó là cái chưa hay. Nhưng mà điều chúng
ta luôn luôn có thể làm được là tìm hiểu
nên văn hóa của nước mà chúng ta đến.
Một trong những cách để tìm hiểu văn hóa
là tiếp xúc với người dân bản xứ và va
chạm với cuộc sống đời thường ở đó.
Phan Hoàng Phúc
Nên
làm gương cho trẻ để sau này cháu dễ nói
từ Xin Lỗi
Tôi học từ Xin Lỗi không từ nhà trường
mà từ ngoài xã hội: Khi chạy xe ngoài
đường ai đó vô tình cọ quẹt xe tôi, chỉ
cần người đó quay sang gật đầu hay giơ
tay (tỏ ý xin lỗi) thì tự dưng tôi hết
bực bình và mỉm cười với họ. Và tôi tự
nhủ rằng khi mình mắc lỗi với ai đó thì
mình cũng tỏ thái độ và nói lời xin lỗi
họ để mình cảm thấy được thanh thản mà
họ cũng thấy vui. Rồi khi tôi có gia
đình, mỗi lần tôi có lỗi hay làm ông xã
bực mình thì tôi đều nói "Em xin lỗi".
Nhưng khi ông xã có lỗi với tôi thì
anh ấy lại chẳng bao giờ nói lời xin
lỗi, lúc ấy tôi rất bực mình và nghĩ nếu
như anh nói lời xin lỗi thì tôi sẽ hết
giận anh ngay thay vì tôi giận 2-3 ngày
và rồi còn trách móc nữa. Vậy là tôi góp
ý với anh rằng: "Tại sao em có lỗi thì
em biết xin lỗi anh, còn anh có lỗi thì
không biết xin lỗi em gì cả". Và kết quả
thật mĩ mãn, đến tận bây giờ chúng tôi
đã cưới nhau 10 năm rồi, mỗi lần anh ấy
có lỗi đều nói "Anh xin lỗi" với tôi,
lúc đó tôi chỉ răn "Anh đừng như vậy nữa
nhé" và nguýt 1 cái dài (thương chứ
không phải ghét). Các con tôi cũng học
gương ba mẹ nên việc nói từ "Xin lỗi"
không khó khăn gì.
Bạn Đọc
Lời
Xin Lỗi
Rất đồng tình với tác giả bài viết. Tôi
còn nhớ lúc còn ở VN, có vài lần tôi va
chạm xe với mấy người đi ngược chiều
trên đường một chiều, không những họ
không biết lỗi của họ mà còn chửi bới và
còn đòi đánh tôi nữa, tệ hại hơn nữa là
trong số đó có cả phụ nữ. Nói thiệt tình
là giờ này mỗi khi nghĩ về VN tôi thấy
buồn nhiều hơn vui vì có quá nhiều những
điều xấu nhưng không được cải thiện.
Đức Võ
Văn
hóa ứng xử
Thân gởi tòa soạn và bạn đọc, xin đừng
vội tự ái dân tộc khi tôi nói rằng, văn
hóa, giáo dục, tư duy, tập quán và lối
sống của người Việt Nam còn có quá nhiều
bất cập, bảo thủ và lạc hậu. Ở trường
lớp, ngoài chuyện bị nhồi nhét kiến thức
thì học sinh, sinh viên chẳng được trang
bị cho mình những kinh nghiệm, những kỷ
năng sống thiết thực cũng như cách sống
tích cực như độc lập và tự lập.
Trong gia đình, vì thiếu hiểu biết,
thiếu ý thức hoặc do quá cảm tính, nhiều
bậc cha mẹ thương yêu, nuông chiều, bảo
bọc, bao che hay giáo dục con theo kiểu
áp đặt một cách thái quá (con cái không
được khuyến khích, hướng dẫn để làm quen
và thích nghi với cuộc sống độc lập và
tự lập ngay từ khi còn nhỏ).
Con cái đã trưởng thành nhưng họ vẫn
tiếp tục bị các bậc cha mẹ gây áp lực,
can thiệp vào bất cứ chuyện gì liên quan
đến đời sống riêng tư của họ, chẳng hạn
như việc chọn lựa nghề nghiệp, hôn nhân
gia đình, sinh con đẻ cái, v.v… Từ đó,
những đứa trẻ này khi lớn lên và ra đời
dễ cảm thấy bỡ ngỡ, hụt hẫng, thiếu tự
tin và sợ hãi trước những khó khăn, va
vấp của cuộc sống, một số khác bị khủng
hoảng tâm lý hoặc có nguy cơ trở thành
những phần tử hư hỏng, vướng vào tệ nạn
xã hội. Người Việt có quá nhiều nhược
điểm, nhiều thói hư tật xấu, (tôi không
cảm nhận được điều gì hay ho và cao cả
để thế giới phải ngưỡng mộ cả), điển
hình như: thiếu trung thực, thiếu uy tín,
thiếu chuyên nghiệp, thiếu nguyên tác,
thiếu kỷ luật, thiếu trật tự, thiếu tính
phục thiện, bảo thủ, thực dụng, cẩu thả,
khôn vặt, tráo trở, gian trá, tham lam,
hay bắt chước, thích học đòi, thích khoe
khoan, tự cao tự đại, ăn dơ ở bẩn, ăn
tục nói khoét, văn hóa ứng xử nói chung
rất thấp kém (một ví vụ nhỏ: rất ít khi
nói lời xin lỗi hay nói tiếng cám ơn),
v.v…
Trong xã hội Việt Nam, hàng ngày tôi
chứng kiến nhiều thứ rất ngược đời. Một
ví dụ nhỏ: Những việc cần quan tâm, chia
sẻ như việc cứu giúp người giữa đường
gặp nạn chẳng hạn thì đám đông vô cảm
hoặc làm ngơ (sống chết mặc bay, tiền
thầy bỏ túi), những điều cần được tôn
trọng như sinh hoạt, cuộc sống riêng tư
của người khác thì lại lắm chuyện soi
mói, gièm pha hay đâm chọc qua lại này
nọ (trong gia đình hay trong sinh hoạt
bà con xóm giềng).
Những bất cập, những điều tồi tệ
trong nền văn hóa, giáo dục của Việt Nam
là chuyện đáng báo động, tôi nghĩ, toàn
xã hội cần nhìn nhận lại mình một cách
công tâm để sớm tìm giải pháp khắc phục
và cải thiện. Đừng tiếp tục bảo thủ,
chống chế, tự ru ngủ mình, kêu gào những
âm thanh chói tai về sự tự hào, tự tôn
dân tộc.
Nguyễn Việt
Xấu
hổ
Đọc bài viết của ông ALISON R. BISHOP và
các ý kiến bạn đọc, tôi chẳng có cảm
gíác nào hơn là rất xấu hổ, bức xúc và
thành thật xin lỗi ông!
huyentranpru
Xin
lỗi và cám ơn
Tôi đồng tình với tác giả. Đúng là ở
Việt Nam thật hiếm khi thấy mọi người
nói lời xin lỗi và tiếng cám ơn, có
chăng cũng là số ít trong các môi trường
văn hóa như trường học, công ty,... Tôi
đã nhận thức được mình cần phải nói "xin
lỗi" khi có lỗi (và nhiều khi không có
lỗi) và "cám ơn" khi ai đó giúp mình
điều gì. Từ khi còn bé, lúc thầy chủ
nhiệm lớp 5 của tôi dạy rằng "Là con
người, chúng ta cần phải biết nói tiếng
xin lỗi và cám ơn". Câu nói trong trí óc
trẻ thơ chắc nghe có vẻ bình thường,
nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ như in
và cũng từ ngày đó, tôi tập dần cho đến
tận hôm nay. Hãy đặt mình vào trường hợp
mình là người được xin lỗi và được cám
ơn sẽ thấy vui như thế nào khi người đối
diện nói với mình như thế. Tiếng xin lỗi
và cám ơn có thể xua tan hờn giận, làm
cho người và người được gần nhau hơn, dễ
tha thứ cho nhau hơn. Bây giờ tôi là một
giảng viên của một trường Cao đẳng. Tôi
vẫn thường nói với học trò mình khi lên
lớp: "Chúng ta ít khi biết nói xin lỗi
và cám ơn, hãy tập dần từ hôm nay vì nó
là nét đẹp, là văn hóa".
Trọng Thức
Đức
tính tự trọng
Ước mong sao con em chúng ta được học
thật tốt đức tính tự trọng ngay từ ngày
đầu tiên đến với mầm non mẫu giáo. Lễ độ
không phải khép nép gập người hay sợ hãi
lảng tránh dể rồi trong cả cuộc đời ghi
lại ấn tượng "tránh xa còn hơn lại gần",
làm hòa và thân thiện với nhau không chỉ
có lời cám ơn hoặc một lời xin lỗi mà
trong lòng mỗi người phải có tính vị tha,
công bằng bác ái. Chúng ta sẵn sàng tha
thứ cho nhau với những lỗi lầm nho nhỏ
và luôn tin tưởng vào sự công bằng của
luật pháp xã hội khi mọi sự khó xử phải
cần đến cửa quan tòa. Việc dạy các em
ngay từ lớp vỡ lòng cách ăn nói nhẹ
nhàng vui vẻ đến phong cách xếp hàng
nhanh, gọn nhẹ, trật tự rất cần thiết vì
nó sẽ tránh được cho các em khi lớn lên
không bị lạm dụng "lạm dụng chen lấn xô
đẩy để làm bậy". Tại sao chúng ta không
học được tính thân thiện với mọi người
không bằng cửa miệng, tiếng nói mà phải
thực tế bằng sự thân thiện trên những
bảng khẩu hiệu to hoặc nhỏ tùy theo từ
gia đình đến xã hội.
TT
Xin
lỗi
Tôi cũng là người Việt Nam nhưng có lẽ
do hay tiếp xúc với người nước ngoài,
nghe họ cám ơn, xin lỗi liên tục nên tôi
cũng "nhiếm" thói quen đó. Tuy nhiên ở
Việt Nam việc xin lỗi cũng chẳng dễ dàng
gì. Ví dụ, cách đây vài ngày khi lùi xe
máy tôi đã sơ ý chạm vào ống quần của
một người đàn ông đang đỗ xe ngược lại,
biết trời mưa nên xe khá bẩn tôi đã mỉm
cười và xin lỗi mình vô ý, đổi lại tôi
nhận được một cái nhìn khó chịu và khuôn
mặt lạnh như băng, tôi cảm tưởng lời xin
lỗi của mình rơi xuống nước. Hay một lần
khác, vì tránh người khác vượt phải mà
suýt va chạm với một chị đi xe máy đang
xi nhan sang đường, sau câu xin lỗi của
tôi là một tràng xối xả "con điên, mắt
mù à?" vv và vv. Thực sự, ngoài việc
ngại nói lời cảm ơn và xin lỗi, người
Việt mình còn cần lắm cách đáp lại một
cách văn minh lịch sự.
Quynh Chi
Lời
xin lỗii không khó nói!
Tôi đồng ý như bạn Ng Sơn Cao. Trong các
trường hầu như không quan tâm dạy các em
nói lời xin lổi khi mình phạm sai lầm 1
điều gì đó?! Theo tôi thì ngành giáo dục
nên chú trọng dạy thêm các em biết nói
lời xin lổi bất cứ ở đâu khi có lỗi (ngoài
đường,nơi công cộng...). Như vậy thì dần
các em sẽ biết nói lời xin lỗi và xã hội
sẽ "có nhiều người biết nói lời xin lỗi".
Rất mong.
Bùi Thế Tài
Né tránh xin lỗi là tự hạ thấp mình
Tôi thích cách nói của người Tây
phương: "Tôi nợ anh 1 lời xin lỗi",
tôi cho là (có thể ý kiến tôi do chủ
quan) cách nói trịnh trọng ấy là để
thể hiện sự biết lỗi chân thành chứ
không nói "tôi xin lỗi" 1 cách hời
hợt qua loa. Sai thì nhận và sửa
chữa, điều đó mới chúng tỏ mình là
người thẳng thắn, biết phục thiện và
có trách nhiệm với mọi việc mình làm,
mọi lời mình nói ra. Phạm lỗi (cho
dù vô tình) mà không nhận và cố che
giấu chỉ làm hạ thấp mình hơn. Người
lớn tuổi hơn, ở vị trí cao hơn phạm
lỗi mà không nhận hay không nói xin
lỗi chỉ làm người thấp hơn mất lòng
tin và đánh giá mình thấp, tuy đôi
khi họ không nói thẳng ra.
Ở VN có 1 điều rất lạ là cha mẹ
thường không chịu nhận lỗi và xin
lỗi con khi họ sai, và lý luận rằng:
"dù có sai cũng là cha mẹ, con cái
không có quyền phê phán, trách móc".
Như vậy là tạo cho con cái suy nghĩ
người lớn có quyền làm sai và người
nhỏ không đươc phép nói. Kiểu suy
nghĩ ấy sẽ dẫn đến hậu quả gì, có lẽ
ai cũng thấy. Tôi từng được biết 1
đứa bé có cha mẹ là Việt kiều, khi
về VN thăm gia đình, bị bắt xin lỗi
đã nói: "Con không làm gì sai, con
không xin lỗi." {mà nó không làm gì
sai thật, do người lớn làm sai).
Nhiều người lớn đã bực mình vì câu
nói ấy, trong khi tôi thầm khen cha
mẹ nó đã không dạy con theo kiểu lý
luận VN nói trên.
Về ý kiến của anh Nguyễn Cao Sơn,
tôi xin thưa rằng 1 đưa trẻ lớn lên
bị ảnh hưởng bởi 3 mặt: gia đình,
nhà trường và xã hội. Tôi không đồng
ý là nhà trường không dạy các em xin
lỗi, vì chính tôi là 1 giáo viên và
tôi nghĩ dù không nói ra, bản thân
thầy cô đã là tấm gương cho học trò
rồi. Mỗi khi tôi viết sai 1 từ trên
bảng, tôi đều thẳng thắn nói: "Xin
lỗi các em, tôi viết nhầm từ này" và
sửa lại. Có lần vì kẹt xe, tôi đến
trễ vài phút, và câu đầu tiên tôi
nói là ""Xin lỗi các em, tôi đến trễ
vị bị kẹt xe". Tôi nghĩ không cần
phải lên gân dạy các em "Khi làm lỗi
em phải xin lỗi", các em chỉ cần
nhìn việc nhận lỗi và xin lỗi của
thầy cô là đủ rồi (Xin loại bỏ những
trường hợp "con sâu" làm rầu nồi
canh giáo dục, tôi chỉ nói những
thầy cô có tâm huyết với nghề, số
người này chắc không phải là ít.)
Nhưng nếu gia đình không "dạy con từ
thuở còn thơ", hoặc các em nhìn
những tấm gương đen trong xã hội,
đụng xe rồi bỏ chạy hay va quẹt rồi
hung hăng đánh nhau lại thì sự làm
gương của giáo viên chúng tôi có lẽ
chỉ là hạt bụi.
Đó là chưa nói đến chuyện vai trò
người giáo viên trong xã hội bị coi
thường ("chuột chạy cùng sào mới vào
sư phạm") thì lời dạy của chúng tôi
còn được coi trọng hay không?
Hà
Chưa Nhận Thức Được Sức Mạnh
Của Lời Xin Lỗi
Tham khảo bài viết này của
Deborah Tannen trên báo New York
Times phát hành ngày 21 tháng 7
năm 1996 ̣để hiểu về sức mạnh
của lời xin lỗi. Một điều mà
không phải chỉ có người Việt Nam
không biết mà là tất cả mọi
người, những người coi thường về
hai chữ rất đơn giản là "Xin Lỗ̉i".
http://www9.georgetown.edu/faculty/tannend/nyt072196.htm
Nguyễn Thanh Hiệp
Sức mạnh của lời xin lỗi
Quả thật nhiều người xem lời xin lỗi
là một kiểu tự hạ mình trước người
khác cho dù ai phải ai quấy. Theo
tôi, sức mạnh của một lời xin lỗi là
nó có thể làm dịu đi một tình huống
căng thẳng một cách diệu kỳ. Một cơn
tức giận cho dù có lý hay vô lý đều
dể dàng được xoa dịu bằng một lời
xin lỗi đơn giản, qua đó đôi bên đều
có thời gian tự trấn tỉnh, nhìn vào
sự việc để tìm ra cách giải quyết
vấn đề theo chiều hướng tích cực.
LH
Dễ hiểu thôi
Vì là khách nuớc ngoài nên một số
người không thạo ngoại ngữ sẽ ngại
lên tiếng xin lỗi thôi. Có thể người
bán phở hay người đổ xăng biết mình
có lỗi và rất muốn xin lỗi nhưng ko
đủ tự tin để nói. Ngôn ngữ là một
rào cản mà không phải ai cũng có thể
vượt qua.
Hoàng Phương
Bộ mặt một con người đôi khi cũng
nằm ở lời xin lỗi
Một sự thật rất rõ ràng rằng người
Việt sợ mất mặt hay sợ bị ăn vạ. Quả
thực như vậy. Tỏ ra hiền lành thường
bị bắt nạt, đó là vấn nạn chung của
một xã hội. Khi phần đông người dân
có cùng 1 cách hành xử, thì phần nhỏ
còn lại buộc phải đi theo đó. Tôi
may mắn được gia đình hỗ trợ đi học
xa nhà, quả thực có đi mới biết có
những khác biệt. Tôi không so sánh
khen người chê ta, tôi vẫn đếm ngược
từng ngày để được trở về. Nhưng
người dân nơi tôi sống khiến tôi
phải suy nghĩ. Họ cảm ơn, họ xin lỗi
dù những chuyện rất nhỏ, với nụ cười
trên môi, khiến cho sự khó chịu bạn
vừa phải trải qua quả thực tan biến
ngay. Và bạn cũng muốn mỉm cười và
rộng mở với họ. Hãy từ bi với cuộc
sống và nghiêm khắc với bản thân.
Điều tốt đẹp ở khía cạnh nào rồi
cũng sẽ tới.
Nguyễn Hải Hà
Hãy thay đổi từ trong nhận thức!
Khi đọc bài viết này, tôi thật sự
cảm thấy xấu hổ. Mặc dù biết trong
xã hội muôn màu muôn vẻ nhưng bản
thân tác giả đã nhiều lần gặp phải
tình huống tương tự thì không thể
trách họ nghĩ rằng đó chính là một
cách ứng xử của người Việt. Bản thân
tôi là một người Việt Nam nhưng tôi
nhận thấy rằng có lẽ ở những nơi văn
minh nhất như những đô thị hiện đại
lại chính là những nơi có cách ứng
xử thiếu văn minh do cuộc sống bon
chen vội vã, tranh đua giành giật mà
đôi khi con người ta ứng xử thiếu đi
sự tôn trọng và thương yêu. Lời xin
lỗi đôi khi được nói ra không phải
do bản thân mình có lỗi mà theo tôi
nghĩ đó còn là sự tôn trọng người
khác và tôn trọng chính mình, chứng
tỏ mình là một người biết cách ứng
xử.
Tôi nhận thấy rằng, để cho một
con người biết nói hai chữ "Cảm ơn"
và "Xin lỗi" cũng như hiểu rõ ý
nghĩa và tầm quan trọng của nó trong
việc ứng xử hằng ngày thì phải được
giáo dục từ lúc người đó còn nhỏ,
trong nhà trường cũng như ở gia đình.
Người lớn đừng cho rằng mình có
nhiều kinh nghiệm sống hơn thì điều
gì mình làm cũng đúng và trẻ con lúc
nào cũng sai. Con người luôn luôn
muốn hoàn thiện chính mình vậy tại
sao không tự nhìn nhận những khuyết
điểm của bản thân để sữa chữa và
sống tốt hơn. Một con sâu làm rầu
nồi canh.
Tôi nghĩ, những du khách nước
ngoài đến Việt Nam để tham quan du
lịch hay học tập làm việc, họ thật
sự không thể có đủ thời gian để tiếp
xúc với tất cả mọi người để mà hiểu
rõ tất cả về chúng ta. Vậy tại sao ở
những nơi văn minh hiện đại nhất,
những nơi có thể gọi là bộ mặt của
đất nước hay thậm chí chỉ là những
nơi công cộng như bệnh viện, cây
xăng, công sở,siêu thị... con người
ta lại không thể ứng xử lịch sự với
nhau để chứng tỏ là những người văn
minh và có giáo dục???
Phan Thanh Kim Anh
Ngành giáo dục không dạy!
Xin lỗi là một từ khó nói, người
Việt Nam rất ít khi dùng từ "xin lỗi"
hay cảm ơn (không phải ai cũng
vậy,nhưng đa số là thế), hai từ này
rất ngắn nhưng hình như ít ai để ý
đến và nó vô tình đánh giá bản chất
của một con người. Thiết nghĩ điều
này xuất phát từ phía dạy dỗ của gia
đình và nhà trường không quan tâm
đến lễ tiết nên hầu hết người Việt
Nam ít dùng hai từ "cảm ơn" hay "xin
lỗi".
Nguyễn Cao Sơn
Tôi phải suy nghĩ khi nói "xin lỗi"
Tôi có cơ hội học tập ở một đất nước
châu Âu. Năm qua về nước, khi đi
trên đường một người lái xe máy song
song với tôi bị loạng choạng tay lái.
Theo phản xạ của người sống ở nước
ngoài, và theo những gì tôi được gia
đình dạy bảo, tôi xin lỗi người đó,
cho dù thú thật tôi không nghĩ mình
có lỗi gì khi làm cho anh ấy loạng
choạng.
Tuy nhiên, đáp lại lời xin lỗi
của tôi là một tràng những lời thô
tục, hăm dọa, chửi rủa từ người
thanh niên đó dành cho tôi. Sau đó,
tôi nhận ra rằng nếu mình cứ lẳng
lặng làm thinh như không có chuyện
gì thì chẳng sao. Và từ đó tôi cũng
nhận ra rằng người VN chẳng những
không quen nói lời xin lỗi ai, mà
còn không quen nghe ai nói lời xin
lỗi. Bởi ai nói lời xin lỗi họ, họ
biết rằng người đó "dưới cơ" họ và
họ sẵn sàng sấn tới để chứng tỏ mình
là kẻ "trên cơ".
Từ đó trở đi, tôi biết rằng "sống
đâu quen đó", phải suy nghĩ cẩn thận
khi nói lời xin lỗi ai, dù mình có
lỗi thật. Thật đáng buồn.
Phan Thị Châu Giang
Nhìn lại!
Xin đừng nhìn vài người bất hảo rồi
phán xét người Việt như vậy. Trong
xã hội có nhiều loại người, nhiều
hạng người, có người tốt kẻ xấu, có
người lịch sự và bất lịch sự. Bạn có
nghĩ rằng mình đã đi được 1/4 đất
nước mình chưa? Tôi nói những lời
này chẳng để bênh vực người Việt mà
muốn bạn thấy xã hội này muôn màu
muôn vẻ. Tôi cũng mong rằng bạn hãy
thông cảm cho thành phần bất hảo này
vì mình được giáo dục tốt hơn họ.
Duy Quang
Xin lỗi! Thật khó nói phải không?
Xin lỗi! Nghe thật dễ chiu và
đầy cảm tình nhung hình như tôi
rất ít khi được nghe khi ai đó
làm gì có lỗi với mình. Mong
rằng mọi người hãy đừng tiết
kiệm lời xin lỗi của mình để
cuộc sống này ngày càng tốt đẹp.
Trần Quốc Thanh
Người mở lời xin lỗi là người có
lỗi sẽ bị "ăn vạ"
Tôi sinh ra và lớn lên ở thôn
quê. Ở quê tôi, một khi có xảy
ra chuyện này chuyện kia, cả hai
bên đều rối rít xin lỗi nhau, ai
cũng lựa những từ ngữ nhẹ nhàng
để giành phần lỗi về phía mình,
và xin phía bên kia bỏ qua. Và,
ở cái làng quê thanh bình của
tôi, hiếm khi nào xảy ra các
cuộc cãi vả nơi công cộng (trừ
trẻ con thôi). Năm 1995, tôi về
thành phố học đại học và lập
nghiệp. Trong một lần nọ, khi
vào hẻm nhỏ, xe đạp của tôi và
một xe máy đi ngược chiều va
quẹt tay lái rất nhẹ. Tôi với
bản chất nhà quê quay sang xin
lỗi anh, thì anh chàng dân thành
phố ấy dừng lại bắt tôi phải bồi
thường. Sau một hồi phân bua,
rằng chẳng có gì thiệt hại để mà
bồi thường, và lỗi thì do cả 2
chứ không phải là do cá nhân tôi
gây ra, thì anh chàng dân thành
phố ấy dẫn chứng rất đúng: "Mày
không có lỗi tại sao hồi nãy mày
lại xin lỗi tao?".
Đó là bài học kinh nghiệm đầu
tiên tôi học được khi sống ở một
thành phố văn minh. Sau nhiều
lần va chạm trong cuộc sống ở đô
thị, dần dần, không biết tự bao
giờ, thói quen "xin lỗi", "cảm
ơn" của tôi bị biến mất. Và hiện
nay, khi con tôi đang lớn, tôi
đang dạy con tôi thói quen "đi
thưa về trình, lời xin lỗi cám
ơn luôn nằm ở đầu môi", thì bản
thân tôi cũng phải tự thực tập
lại cái thói quen đó, nhưng mà
tôi vẫn sợ, sợ có ngày nào đó
lại bị ăn vạ như thuở nào...
Thiên Phú Ngộ
Xin lỗi và không mắc lại sai lầm
cũ
Đôi khi thấy mình sai nhưng ngay
lúc đó không thể nói nên lời,
nhưng có lúc lại nói xin lỗi quá
nhiều cùng 1 sai lầm mắc phải.
Cách tốt nhất để nói lời xin lỗi
là hạn hay đừng mắc sai lầm đó 1
lần nữa.
cactusns
Người Việt không quen nói "xin
lỗi", "cám ơn"?
Thói quen nói "xin lỗi", "cám ơn"
của người Việt sống trong nước
thường không được khuyến khích.
Tuy nhiên khi người Việt ra nước
ngoài, dần dần họ cũng có thói
quen tốt này. Mong rằng các bậc
phụ huynh trong các gia đình
Việt trong nước nên làm gương để
giáo dục con em mình.
Hùng Châu
Đơn giản nhưng cần thiết
Hai từ "cảm ơn" và "xin lỗi"
đang ngày càng ít đi trong giao
tiếp của mỗi người. Điều đó
khiến cuộc sống đôi khi trở nên
nặng nề vì chuyện không đâu.
Trong gia đình tôi, thói quen "cảm
ơn" và "xin lỗi" vẫn được duy
trì với các thành viên trong nhà.
Hai từ đơn giản đó không giải
quyết hết mọi vấn đề, nhưng nó
giúp mỗi người tự ý thức được
điều mình đang làm hơn.
Đông Hà
Hãy nói xin lỗi
Tôi rất đồng cảm với tâm trạng
của tác giả bài viết. Tôi là
người VN nhưng phải nói là rất
xấu hổ cho người Việt mình và
rất rất buồn cho ý thức của
người Việt. Tôi đã học tập tại
Đài Loan 2 năm, tôi học rất
nhiều về ý thức của họ. Tôi tự
nhủ khi trở về VN, tôi sẽ áp
dụng thế nhưng thực sự rất khó
áp dụng được ý thức văn minh
công cộng ở VN. Từ chuyện nhỏ là
xếp hàng để mua đồ, xếp hàng
thanh toán tại siêu thị, cách
nói chuyện lịch sự, lời xin lỗi...
Ở Đài Loan, nếu bạn không xếp
hàng để thanh toán trong siêu
thị mà chen ngang thì những
người khác nhìn bạn như người
ngoài hành tinh và sẽ có nhân
viên siêu thị đến nhắc nhở. Lúc
đó bạn cảm thấy rất là xấu hổ và
không thể lặp lại hành động đó.
Tôi chẳng hiểu nền giáo dục của
VN như thế nào mà các trẻ em bây
giờ chẳng biết nói "cám ơn", "xin
lỗi", "dạ, thưa".
Nguyễn Bích Ngọc
Xin lỗi
Đúng là chỉ 2 từ xin lỗi mà ít
ai có thể nói ra được, tôi là
người VN khi đọc bài viết này
tôi thấy xấu hổ trước những hành
động đó. Nếu ai cũng biết xin
lỗi khi làm sai việc gì đó thì
đất nước này sẽ đẹp biết bao.
Tôi thành thật xin lỗi đến ông
ALISONR BISHOP với những việc mà
người VN đã làm ông buồn lòng.
Xin lỗi ông!
thuy
2 tiếng nói làm thay đổi cả
những hệ lụy
Cảm ở bạn Alison R. Bishop. 2
tiếng nói "xin lỗi" tưởng chừng
như quá đơn giản nhưng tại sao
mọi người không nhìn nhận khi
mình vô tình (hoàn toàn vô tình)
phạm phải. Một lời xin lỗi sẽ có
thể làm thay đổi những hệ lụy có
thể xảy đến, người được xin lỗi
dù có tính côn đồ thế nào đi nữa
cũng nhẹ lòng khi nhận được lời
xin lỗi chân thành từ người vô
tình phạm lỗi. Mong rằng xã hội
chúng ta "ngày càng có nhiều lời
xin lỗi" ... Có mất mát gì đâu
các bạn nhỉ???
Ngô Công Thép
< Trước
[1]
2
3
Tiếp >
|